letras.top
a b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y z 0 1 2 3 4 5 6 7 8 9 #

letra de requiem for a dream - tizag

Loading...

[verse: tizag, zb]
tuổi: 18
mang tên tri còn họ là mai
bạn thân tao là nồi xoong chảo cùng với lọ và chai
tuổi thơ tao đượm lưu hương nước lèo nơi mẹ có hàng gánh phở
nó nuôi đam mê của tao dù hoàn cảnh có muôn ngàn cách trở
hầm nhừ xương, pha chanh muối, nướng củ hành
quế chi, hoa hồi, đinh hương hầm cùng thảo quả – tao nhớ đủ rành
thớ thịt đỏ chót để dành phi lê, có mỡ vân béo ngậy ở trong cùng
thêm cái bánh phở, thế là có tô phở thơm lừng
có mẹ là người thầy nhu mì, thao tác đã thành chu kỳ
nhưng tao hạ quyết tâm nghiêm túc theo nghề thì họ cười khẩy: “mày ngu gì?”
quy chụp phận dân đen hèn kém – lời vu khống sao bỉ ổi
mòn gót đuổi theo cái hư ảnh “công bằng”, bất lực rồi tự vấn, tao chỉ hỏi
họ đâu biết gian phòng ắp đầy cả loạt công thức chưa được lên kệ
họ đâu biết số 0 trong hộp thư đến là hy vọng dần hư hao
họ đâu biết xấp card visit nhà hàng tuyển dụng tao chờ liên hệ
và họ đâu biết niềm đam mê ấy là cả gia tài của thằng như tao, nhưng mẹ thì có
mẹ dặn: “cạnh con vẫn còn mẹ thì cố, con ạ
nhìn di ảnh, ngẩng lên trời mà làm vì bố, con ạ
bố phù hộ cho con từ miền chín suối
nên kể cả không đồng tiền dính túi, là thằng đàn ông mày đừng quỳ gối, con ạ
đừng vì trẻ người mà non dạ”
“vâng ạ, con đâu còn non dạ
mẹ yên tâm, con đủ gan dạ
con đủ thanh liêm để không lang chạ
con đủ tự trọng để không an tọa
con đủ bản lĩnh dù có mang vạ,” tao tuyên bố
chính kiến như tường thành kiên cố
tao càng hăng
không làm thuê thì làm ăn
vay vốn từ nhà băng
cứ vậy mà lăn
cậy đà tăng tiến, tao móc hầu bao
thử nghiệm, trải nghiệm, thể nghiệm, nhưng tao rơi khỏi mộng tưởng như từ nóc lầu cao
khi con số doanh thu cứ vậy mà dốc đầu lao xuống đáy
ừ thì dĩ nhiên đó không phải điều tao muốn thấy
nhưng mà tao phải tiếp tục tìm một lời giải thuyết phục lại thiết thực, chẳng viển vông:
in áp phích kiếm nhà phân phối thực phẩm thật rẻ, dành ngân sách làm truyền thông
tuổi: 18
mang tên danh nhưng họ không biết
gần hai thập kỷ trong xóm, nhưng chết thì cả khu trọ không tiếc
nước lã và đồ ăn thừa là thứ giúp tao sống sót qua ngày
làm quen với những nắm đấm khi bị hỏi “mày biết thằng cha mày là ai không?”
ừ thì tao không rõ
tuổi thơ tao gắn liền với biết bao giông gió
nơi mùi thức ăn chó, còn khiến tao nhung nhớ
nơi hình ảnh bố mẹ ôm con bên kia đường, là thứ tao mong có
nhưng mà tao không có, thay vào đó là…
những trận đánh đập, và bị vứt qua xó nhà
nói là nhà cho oai, nhưng thực chất là chuồng chó mà
cuộc đời đã giẫm nát hy vọng
bọn côn đồ, chúng coi tao như là cái bao cát di động
thuận theo ý trời, tao chỉ thuộc tầng lớp cặn bã mà thôi
dưới đáy xã hội, là mục tiêu để chúng chửi cho đã bờ môi
thân tàn ma dại, bộ xương khô phủ thêm chút da người
đôi lúc tao ước người đàn bà đó đã không để tao được phép ra đời
vậy tại sao lại có những kiếp người như là tao?
tại sao tao lại phải bất lực chỉ biết khóc lóc là sao?
trong khi đó, xung quanh toàn kẻ ăn sung mặc sướng và chúng chẳng ngại móc hầu bao
hai chữ “bất công” đã nuôi nấng khát khao và hận thù
tao đã quá chán ghét lối sống khổ
sau mỗi lần chúng giẫm đạp tao, dần học cách cầm cự
tao thề sẽ trả hết cho chúng đủ
tôi luyện nắm đấm từ đớn đau nhưng cũng biết học cách chơi xấu giấu vũ khí từ đằng sau lưng
một hôm, lũ chó đẻ lại tiếp cận tao để xuống tay
-xoẹt xoẹt-
mười lăm thằng nằm xuống ng-y
tao cắt và xắt, từng thứa thịt chắc là đắt
miếng thịt dắt làm con dao sắc bằng sắt bị mắc
giữa đống xác, dao tao kề sát cổ và có ý định tự trảm
bỗng thấy mảnh báo: “có đầu bếp tìm nguyên liệu thực phẩm”
– alo, cho hỏi là ai đấy nhể?
– tôi là danh muốn cung cấp nguyên liệu và lấy rẻ
– àaaa, đây đây đây, tôi có đọc thư ứng tuyển của cậu rồi đấy! có phản hồi rồi mà chắc bên bưu điện nó làm ăn mất dạy
– ơ thế à, bên bưu điện làm ăn bố láo thế hả? vậy nhân tiện đây tại sao anh không trực tiếp báo kết quả?
– tiện báo phết nhở! chất lượng thịt tôi thấy ổn thỏa ra phết, nhưng để hợp tác lâu dài thì ta cần bàn điều khoản cam kết
hợp đồng hợp tác được ký
tao vẫn đang choáng ngợp tí
khi có thằng thấy thịt không nhãn hiệu vẫn coi là phương án hợp lý
và tao sắp giàu rồi, sắp có những thứ mà trước đây chỉ biết cầu trời, vừa là giải pháp xử mấy cái xác thật là kịp thời
nhưng tao phải giết thêm, khát máu điên tiết lên vì thứ giúp tao kiếm tiền đấy là thịt người
tao trở thành sát nhân hàng loạt, đi sát phạt đồng loại, vì sau cùng, nó là thứ giúp tao có nhiều quyền lợi
tiền tài và tiếng tăm, lần đầu tiên trong đời, thứ tao không lo là miếng ăn
lướt đi trong bóng đêm, giết người không để lại tiếng chân
dùng kìm rút móng tay, bẻ răng rồi lột da, con dao từ yết hầu, xẻ ngang cổ rồi chọc qua
tao lấy tiết và nội tạng
ban đầu thấy khiếp và hôi hám nhưng đã quen dần và
khi tao cắn thử một miếng thì thấy là mlem thật mà
giờ thì đóng gói và sát khuẩn để mà đem dần qua
đêm dần qua, tâm trạng vẫn đang lầm lũi, bừa bộn
chẳng ai tiếp cận nên đành phải nhắm mắt nhắm mũi lựa chọn nguồn cung duy nhất mà tao có
kệ xuất xứ, tao dồn xong đi cất vào bao bố
để lấp ứ đầy gian bếp gần gũi vừa dọn
chỉ cần có vậy, tao đi đổ tiền vào lancer
bật lên hóng loạt trend nóng, tính số liệu và căn ke
như là lou bloom, tao bất chấp nắng gắt hay mưa phủ
nhưng tao biết rằng, công sức mỗi mình tao nay chưa đủ
tao bắt đầu trở nên chai mặt ở quầy bar
sauvignon, perignon năm ’73
trong tay tao dần là tay phóng viên, rồi nhà báo, chủ tòa soạn
hết ba chai xã giao, đến hai xô để rủ làm bạn
tên quán tao bắt đầu dần lấp đầy các mặt báo
tên chính tao cũng đang dần lấp đầy các mặt báo
kệ mẹ chất lượng đồ ăn, khách vẫn kéo đến nườm nượp
chê trước mặt nhưng mà thế nào đọc bài đánh giá vẫn năm sao
oh sh-t, tao bắt đầu thích rồi đấy
rất là thích rồi đấy
quán ăn tao giờ ngày nào cũng chật ních rồi đấy
“gì nữa đây,” tao hắng giọng, “sao mẹ lại ăn mặc vậy đến quán con?
nhà xe mua cho đủ rồi, sao mẹ vẫn chưa cảm thấy khá hơn?”
cuộc sống tao giờ chỉ trọng lời đường mật – thứ mà giờ đã dường như trở nên thường nhật
bà già cứ ngáng đường mãi, chán chường thật
thôi lo làm càn làm càng nhiều content tranh cãi
rồi con em bon chen vào xong xem nhanh vãi
mon men quanh mãi cái motif truyền thông bẩn
nhờ cậy được đống phốt còn nhiều hơn cả cống ngầm
comment khen vẫn cứ lặp đi lặp lại hệt như là đúc vào khuôn
phản hồi ổn định, mãi không có chữ nào kém hay chữ nào hơn
quán ăn chật kín, dòng tiền cứ chảy vào túi tao
10% doanh số, tờ xanh vàng chất thành núi cao
dọn sạch sẽ hiện trường, tao không để nguồn hàng gian trá bại lộ
chặt đầu từng xác rồi bán phần còn lại cho nó với cái giá cắt cổ
quá quắt? không, tao muốn bán với cái giá đắt hơn
bởi vì càng giết thì tao càng biết con dao rồi sẽ tróc sơn
nên tao càng cần tiền, cần thật nhiều tiền để nâng cấp
cách làm hiện tại không đủ hiệu quả để cung cấp cả năm mất
con mồi đa dạng, từ già trẻ, đến lũ đĩ điếm la liền
tao săn mồi bằng thanh đao mới, đấy-đấy là kiếm ra tiền
patek phillipe làm từ máu tươi
tao là cơn ác mộng, hơn cả “dậy đi ông cháu ơi”
mùi tiền, mùi máu như hòa quyện làm một
máu lạnh và tham vọng, giờ-giờ-giờ nhân tiện hòa hợp
nghiện tiền hay nghiện giết người
là thằng lừa đảo, ăn thịt đồng loại là nuốt lời
tao ước mình có thể cứ chém giết như thế này đến suốt đời
lướt đi trong bóng đêm tao đang săn mồi, dưới ánh trăng tàn
chợt thấy người phụ nữ, đi một mình, cổ đeo khăn quàng
không túi, không đồ đạc, gọn gàng và chẳng mang theo gì
thật lý tưởng, để bắt cóc, bà hoàn hảo từ độ tuổi đến sắc vóc
và một cơ thể thật healthy
tao chuốc mê
tay chân của bà giờ đã buốt tê
thật nhân từ, tao đâm từ tim gan phèo phổi, hầm gân nhừ
đôi lúc vẫn nghe tiếng ậm ừ, khi xắt thịt từ đôi bắp chân đừ
và tao lại gói hàng cẩn thận như mọi hôm
thùng đông chứa đầy thịt người tươi ngon
ướp thêm tí tiêu muối chanh ớt cho thơm
dùng hỗn hợp hoá chất tự chế để cho thịt ngon hơn
nhưng tao lại sơ suất
quá nhiều gói hàng khiến tao bỏ quên mất một thùng duy nhất, tao không thêm chất bảo quản, nhưng chắc là không có sao đâu
kinh nghiệm đã bao lâu khiến tao chủ quan nghĩ rằng thằng tri sẽ đem vứt

vẫn như mọi ngày, tao mang thức ăn về toan làm bữa tối
bước vào nhà nhưng tao lại không thấy mẹ đâu nữa rồi
tao thử gọi
43 cuộc
cảm giác như đứt từng đoạn ruột
tao lục tung cả khu phố, nhưng không thấy gương mặt nào thân thuộc
không được, sao những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong tao cứ so găng
bóng lưng ôm choàng con hẻm, tiếng thở dốc bao trọn vùng không gian
lồng ngực như nhồi thuốc nổ, chạy đến mức nội tạng chồng chéo hết cơ quan
thoáng tội lỗi làm gợn sóng địa hạt tâm hồn: “chẳng phải đây là hậu quả của sự vô tâm?”
tao đã cố chấp đâm đầu chạy theo lời hoa mỹ
quên nhìn trước khi chạy, chỉ thấy cái lợi trước mắt như nha sĩ
sao khi lửa bỏng nước sôi, đầu không tài nào dứt nổi suy nghĩ tiếng và tiền và tiếng và tiền và tiếng…
“ah, đây rồi!” – nhân lúc tỉnh táo, tao phải rút chiếc điện thoại
trình báo lên cảnh sát tình trạng mất tích hiện tại
nồng độ adrenaline tăng quá bán
khi họ ập vào quán nhằm phá án
bỏ mẹ…

“chúng tôi có lệnh khám nhà, yêu cầu anh hợp tác. gần đây chúng tôi đã có nghe những phản ánh từ người dân xung quanh về mùi thối rữa kinh khủng phát ra từ nhà hàng của anh, đặc biệt là sau khi mẹ anh mất tích. điều đó khiến chúng tôi có cơ sở để tin rằng anh đang giấu giếm một bằng chứng quan trọng có thể giúp ích cho vụ án.”

họ dò vào trong kho thịt đông lạnh
họ phát hiện có một thùng xốp mùi thối, tao chỉ biết nghiến răng đứng chống nạnh
– chuyện chết tiệt gì đang xảy ra vậy?
– mùi thịt thối này là dư hương, còn chúng tôi không thấy gì trong hộp này
– à đấy, chết dở thật! lũ nhân viên tắc trách thấy thịt thiu còn đem chế biến nữa mới chán. mẻ thịt đấy mới làm mấy tô phở, gồm tô tôi dùng bữa buổi sáng
– khoan! tôi thấy một chiếc nhẫn… – họ tái nhợt mặt, bập bẹ môi
– đây hình như là…đúng rồi, nó là của mẹ tôi!

[outro: zb]
hầm nhừ xương, pha chanh muối, nướng củ hành
quế chi, hoa hồi, đinh hương hầm cùng thảo quả – tao nhớ đủ rành
thớ thịt đỏ chót để dành phi lê, có mỡ vân béo ngậy ở trong cùng
thêm cái bánh phở, thế là có tô phở thơm lừng

letras aleatórias

MAIS ACESSADOS

Loading...